Chương
20: Đồ hẹp hòi! Hạ lưu! Vô lại!
Mấy ngày trước đây Triệu Kiều đang bận việc ở
Quy Âm, không rảnh quan tâm chuyện khác, nên lần này không có hỏi đến người nào
sẽ tùy giá đi tiếp đãi ngoại bang sứ đoàn cùng Bệ hạ, tất nhiên không biết rằng
Hạ Uyên cũng tới.
Từ sau khi rời đi khỏi dinh thự Hạ Uyên ngày
hai mươi tháng mười hai, hai người đã có gần nửa tháng chưa lại gặp mặt. Giờ
phút này không có chút nào phòng bị cùng cách đối mặt, trong bụng nàng hơi sợ,
cũng có 1 chút cảm giác.
Hắn tựa hồ khôi phục được ít nhiều, chí ít
không như tháng trước lúc vừa tỉnh vẫn còn suy yếu mệt mỏi. Ánh mắt rạng rỡ, tà
phi nhập tấn đuôi lông mày như có như không phủ xuống điểm điểm trời chiều mảnh
vàng vụn. Võ bào Thiên thủy bích bằng gấm vừa vặn thân người thấy được đường
cong của .Áo khoác một tầng lộng lẫy đẹp đẽ như mấy trời. Cả người nhìn qua thần
thái phong dương, trang phục gọn gàng lại không mất hình tượng phong nhã. Vẻ đẹp
anh tuấn nổi bật, quý giá trầm ổn, là bộ dáng
của vị thế gia công tử nên có, là loại công tử trong mộng của các thiếu
nữ ngây ngô.
Triệu Kiều thu hồi ánh mắt, vụng trộm ở trong
lòng thầm khinh bỉ đến mấy lần. Nhìn ánh mắt liền biết vẫn là không nhớ tới
nàng, đẹp hơn nữa cũng không liên quan đến nàng. Chỉ là một cái lạnh như băng
mà thôi, nàng cũng không thèm khát nhìn thêm nhiều. Hừ.
Phía bên kia, Hạ Uyên cách Triệu Kiều cùng Tuế
Hành Chu ước chừng ba năm bước thì ngừng chân, không đi gần thêm nữa. Nửa năm
trước Hạ Uyên cùng Tuế Hành Chu bên đường ẩu đả, trong kinh rất nhiều người đều
biết, các người hầu ở trong hành cung này đều nghe qua phong thanh. Không lâu
sau vụ ẩu đả, Tuế Hành Chu có công vụ phải đi đến gần biển nguyên thành để nghênh
đón sứ đoàn ngoại bang. Trung hạ tuần tháng mười hai mới hồi kinh, đây là đầu
tiên sau nửa năm hắn cùng Hạ Uyên gặp mặt lại.
Còn ở Lâm Uyển hành cung, người hầu suốt ngày ở
bên cạnh Thái Thượng Hoàng cũng không có việc gì làm, bọn hắn cũng liền sau
lưng đàm tiếu vài câu.
Người trong cuộc coi như khẩn trương thấp thỏm,
sợ hắn lại gây lên xung đột. Người hầu dẫn đường đôi mắt nửa rủ xuống, dáng
tươi cười lễ phép: "Triệu nhị cô nương mạnh khỏe, Tuế đại nhân mạnh khỏe."
Người hầu bên kia cũng gật đầu hoàn lễ, Tuế
Hành Chu chấp trịnh trọng đáp: "Hạ đại nhân mạnh khỏe." Cấp quan của
hán thấp hơn so với Hạ Uyên, vẫn nên chào hỏi trước thì tốt hơn.
Hạ Uyên dù thần sắc có chút bình thản, không
kiêu căng, cẩn thận hợp quy tắc đáp lễ: "Tuế đại nhân mạnh khỏe."
Khách sáo hàn huyên, cục diện trên sân hơi có vẻ
lạnh lùng nhưng mọi người đều không có gì thất lễ, hoàn toàn không có giương
cung bạt kiếm như tưởng tượng.
"Triệu nhị cô nương mạnh khỏe."
Thanh âm ân cần hỏi thăm thì được Triệu nhị cô
nương miễn cưỡng cười đáp lại: "Hạ đại nhân trọng thương mới khỏi, hôm nay
lại một đường ngựa xe vất vả, vẫn là nhanh đi nghỉ ngơi một chút đi."
** ***
Vừa đặt chân vào phòng ngủ ở tiểu viện, Trung
Khánh vừa vội vàng dọn dẹp hành lý vừa không thật yên tâm: "Thất gia, ba
ngày này ngài là thật sự không cần lấy quan bào... Y, thất gia, ngài cào tóc
làm cái gì?"
Hạ Uyên đang ngồi trên giường trước cửa sổ, không
ngờ tới hắn lại đột nhiên quay đầu, xấu hổ thả tay xuống rồi lạnh lùng liếc
nhìn hắn một cái: "Đau đầu."
Có thái y quan tỉ mỉ chẩn trị, lại tỉ mỉ điều
dưỡng gần một tháng, ngoại thương trên đầu ngoại thương của Hạ Uyên đã bắt đầu
kết vảy, giấu ở trong đầu tóc cơ hồ nhìn không ra. Hàng ngày tuân lời dặn của thái
y bôi cao dược lên không lâu sau sẽ khỏi.
Trung Khánh suốt ngày cận thân chiếu cố hắn, đối
với hắn thương thế nhất thanh nhị sở, đương hạ nín cười, im ắng nói thầm: Đau đầu
cái quỷ a, ta nhìn ngài là đau lòng mới đúng.
Nhìn thấy anh mắt xuyên thấu nỗi lòng của mình,
Hạ Uyên hơi buồn bực: "Cười cái gì mà cười?" "Không được cười,
"
Trung Khánh thấy hắn hình như đang giận chó
đánh mèo, vội vàng trấn an nói: "Ai nha, thất gia ngài cũng đừng suy nghĩ
nhiều, ta nhìn Triệu nhị cô nương vẫn là quan tâm ngài, nếu không nàng cũng sẽ
không bảo ngài nên tranh thủ nghỉ ngơi."
Hạ Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy. Đừng
tưởng rằng hắn nhìn không ra, nàng vừa rồi nói như vậy, đơn giản là nghĩ cách nhanh
đuổi hắn đi, miễn đừng quấy rầy nàng cùng Tuế Hành Chu chuyện trò vui vẻ.
"Thất gia, ngài muốn đi ra ngoài sao?"
"Ai muốn đi ra ngoài?" Hạ Uyên nhanh
chóng thu hồi bước chân, quay người từ trên giường nhỏ ngồi lên bàn vuông nâng
chén trà. "Ta chỉ là uống một ngụm trà mà thôi."
Trung Khánh cắn đầu lưỡi, gắng nhịn cười:
"Thất gia, ngài đang thưởng thức hương vị trà xem có giống ở quê hay không?"
"Ngậm miệng! Làm việc của ngươi đi!"
Hạ Uyên đặt mạnh cái ly trống không xuống, 1 cước đá bay Trung Khánh ra ngoài.
** ***
Hạ Uyên quay lại chỗ lúc nãy gặp mặt, xa xa liền
nhìn thấy Triệu Kiều cùng Tuế Hành Chu lại vẫn đang nói chuyện phiếm dưới tàng
cây. Dưới bóng cây, hai người kia đứng cách nhau ước chừng cách nửa cánh tay, đều
là mặt mày mang cười, đã quay lại bầu không khí hữu hảo như trước.
Hạ Uyên chân thực không rõ, chính mình tại sao
lại cảm thấy cái khoảng cách kia gần đến mức có chút chướng mắt. Tựa như hắn
không rõ chính mình vì sao muốn đi mà quay lại. Hắn đá đá đầu lưỡi trong miệng,
vừa đi vừa nhíu mày. Trà ở Hành cung này sao lại chua như vậy? Mới uống một
chén nhỏ thôi mà răng và môi vẫn còn lưu lại vị chua.
Ách. Tuế Hành Chu đứng hướng đối diện với Hạ
Uyên, tất nhiên là nhìn thấy hắn đầu tiên. "Hạ đại nhân?"
Theo thanh âm khẽ gọi đầy nghi hoặc của Tuế
Hành Chu, Triệu Kiều quay đầu hướng mắt dõi theo. Triệu Kiều cau mày, nghiến
răng, không thèm lên tiếng.
Hạ Uyên chân dài rảo bước tiến lên dưới bóng
cây, nghiêm túc nói: "Quấy rầy rồi. Đột nhiên nhớ tới có chuyện trọng yếu
cần cùng Triệu nhị cô nương nghiên cứu thảo luận một chút."
Tuế Hành Chu liếc nhìn Triệu Kiều. Triệu Kiều vẫn
là không nói chuyện, như có điều suy nghĩ rồi buông thõng tầm mắt.
"Các ngươi cứ trò chuyện trước, ta có thể
đợi." Hạ Uyên khẽ vuốt cằm, phong thái trầm ổn.
Triệu Kiều cuối cùng nhanh mắt, hướng Tuế Hành
Chu cười cười: "Hành Chu huynh, vậy chúng ta ngày khác trò chuyện tiếp."
"Được." Tuế Hành Chu mỉm cười gật đầu,
lại đối Hạ Uyên hành lễ, liền cất bước đi vềhướng cửa sân đối diện.
Dưới bóng cây chỉ còn Triệu Kiều cùng Hạ Uyên
hai người hai hướng đối lập. Vào đông dưới trời chiều, vạn vật ôn nhu tĩnh mịch,
ngoại trừ phía đối diện trong viện mơ hồ truyền đến tiếng cười đùa hào sảng của
Tề Tự Nguyên vang vọng ra bên ngoài, thì không nghe thấy âm thanh khác.
Triệu Kiều trừng mắt nhìn, nhanh chóng ngó mặt
đi chỗ khác: "Tìm ta có chuyện gì?"
Câu hỏi này của nàng bình thản, ôn hòa. Không
có địch ý, nhưng cũng không có quá nhiều sốt ruột.
Hạ Uyên nhìn qua đường cong mềm mại rực rỡ trên
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong đầu một mảnh trắng xóa, suýt nữa quên nói
chuyện. Hắn nào biết được chính mình tìm nàng có chuyện gì?
"Hạ Uyên." Triệu Kiều mím môi buồn cười
nói: "Nếu như ngươi chưa nghĩ ra muốn nói gì, vậy ta trước nhé..."
Thấy nàng giống như là muốn đi, Hạ Uyên nắm tay
đưa lên miệng ho khan hai tiếng, ánh mắt lấp lóe nhẹ nhàng mau lẹ: "Ta
chính là nghĩ, tìm ngươi nghiên cứu thảo luận một vấn đề."
Đuôi lông mày Triệu Kiều giương nhẹ: "Vấn
đề gì?" Nàng có dự cảm, hắn sắp nói ra cái gì đó khác người.
"Cái kia, Lạnh Như Băng không có khả năng
bị Dữ Dằn một đao đâm chết, cái này không hợp với lẽ thường. " Hạ Uyên hắng
giọng một cái, cưỡng ép tiếp tục chủ đề, "Chuyện lúc trước nàng kể, Lạnh
Như Băng luôn ở trước mặt theo dõi hơn mười ngày, Dữ Dằn nổi nóng vì không
thoát khỏi hắn được. Vậy đã nói rõ, võ nghệ Lạnh Như Băng so Dữ Dằn lợi hại hơn
rất nhiều."
Triệu Kiều bị tức cười, nghiêng đầu liếc hắn:
"Ngươi cảm thấy, ngươi trọng thương hôn mê. Sau khi tỉnh lại, những cái
khác đều nhớ, duy chỉ ném đi một năm ký ức, việc này hợp lẽ thường sao?"
Chủ đề nhảy vọt quá lớn, Hạ Uyên ngẩn người, lắc
đầu. "Ngươi như thế cái người sống sờ sờ trên thân đều có thể xuất hiện
không hợp với lẽ thường sự tình. Ta chỉ là nghe miệng người khác kể chuyện, không
hợp với lẽ thường thật kỳ quái sao? !"
Triệu Kiều nổi giận đưa ngón trỏ ra hướng trên
bả vai hắn đâm một cái, "Ta muốn để hắn bị chọc chết hắn liền phải bị chọc
chết, muốn để hắn bị Thủy Liên Châu nổ đầu hắn liền phải bị nổ đầu! Chỉ là
cái đầu heo Lạnh Như Băng không nhớ được sự tình! Không đánh được hắn, lại không
mắng được hắn, nên ta tức giận. Như vậy cũng không được sao? !"
"Không nói không được, " Hạ Uyên cũng
không hiểu chính mình vì sao đột nhiên tâm hoảng khí đoản, bị nàng ngón trỏ đâm
một cái lại rút lui hai bước.
"Ta
liền hỏi một chút." Triệu Kiều thu tay lại, nhắm mắt lại mím thật chặt
môi, hồi phục lại tâm tư đột nhiên bị mất khống chế.
Gặp nàng rõ ràng đằng đằng hỏa khí, Hạ Uyên
nhàn nhạt rủ xuống mi mắt: "Ta chỉ là, còn chưa nghĩ ra xử lý như thế nào chuyện
giữa ta và nàng."
Cưa miệng hồ lô khó được như thế. Nay hắn phun
ra câu lời trong lòng, cái này khiến Triệu Kiều có chút vui mừng thở ra thật
dài một ngụm trọc khí.
"Thực không dám giấu giếm, ta cũng chưa
nghĩ ra. " Nàng từ từ mở mắt, nghiêm túc nhìn về phía Hạ Uyên. "Chúng
ta đều bình tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ. Sau khi nghĩ xong rồi lại nói tiếp. Trước
khi chưa nghĩ kỹ, ta sẽ không đi phiền làm ngươi. Ngươi cũng cách ta xa một
chút, đừng đứng trước mặt ta lại nhải những thứ không đâu."
Nàng tính nóng, lời nói nhanh hơn suy nghĩ, bắt đầu
cũng sợ chính mình. Nơi này là hành cung, lại đang có sứ đoàn ngoại bang, nếu để
cho sứ đoàn ngoại bang chê cười, rớt hết mặt mũi không chỉ có nàng.
"Lúc trước nàng đã từng nói vứt bỏ chuyện
trước kia, cùng nhau nhận thức lại." Hạ Uyên nhìn lại nàng, mấp máy môi.
Triệu Kiều quay mặt: "Nói câu nói kia lúc
ta không có cân nhắc chu toàn, cũng coi trọng chính mình."
Khi đó nàng cho là mình có thể bình tĩnh đối mặt
với thái độ khách sáo và ánh mắt xa lạ của hắn. Nhưng mà thử qua rồi mới biết,
nàng làm không được. Dù sao Hạ Uyên đối với nàng tuyệt không phải "Người
khác". Đối mặt một cái xem nàng như người xa lạ. Trong nội tâm nàng sẽ đau
nhức, sẽ ủy khuất, sẽ nổi trận lôi đình, sẽ mất khống chế. Căn bản không có
cách nào khác thật tốt cùng hắn ở chung.
"Tóm lại, cái kia 'Nhận thức lại' đề nghị
không đếm." Hạ Uyên nghiêm mặt, hơi buồn bực: "Ngươi đây là lật lọng."
"Nói văn vẻ như vậy ta nghe không hiểu,
" Triệu Kiều hít 1 hơi, nâng cằm, đưa mắt nhìn trời. "Dù sao ta là người
tùy hứng, tính tình cũng gấp, không ra cái đạo lý gì, nói trở mặt liền trở mặt."
Bây giờ hắn trong trí nhớ Triệu Kiều là những đức hạnh này. Nàng biết.
"Nói một chút đạo lý. " Hạ Uyên hai
tay chắp sau lưng, nắm lại thành quyền, có chút ủy khuất, "Hai người
không quen biết, muốn nhận thức nhau cũng phải có quá trình. Không thể cứ vậy
mà đạt được đến mức đó, đều là bắt đầu từ bằng hữu làm lên."
"Ta và ngươi không làm được bằng hữu."
Triệu Kiều liếc hắn một chút, nửa ngày mới tỉnh táo lại: "Ta nhổ vào! Ai
nói quá muốn 'Dạng này như thế' ngươi rồi? ! Nghĩ cái quái gì vậy? Đồ hẹp hòi!
Hạ lưu! Vô lại!" Rống xong quay người
chạy tới hướng cửa sân đối diện cách đó không xa. Bước chân nhanh nhẹn giống
sau lưng có chó đuổi. Đ
Đột nhiên bị đánh phủ đầu, Hạ Uyên bên tai vang
ong ong, nhịp tim đập loạn, cả người ngơ ngẩn. Trố mắt thật lâu, mới chậm rãi
giơ tay lên, lòng tràn đầy vô tội sờ lên chính mình không hiểu vì sao vành tai
nóng lên.
Hắn đã nói cái gì mà giờ biến thành Đồ xấu xa,
hạ lưu, vô lại? Sợ là nàng nghĩ đến thứ
gì "Bát nháo" a? Cô nương này, vừa ăn cướp vừa la làng, còn là người
hung dữ nữa chứ. Đột nhiên không hiểu muốn cười. Hạ Uyên mím thật chặt môi, hoảng
hốt giương mắt nhìn về phía nàng chạy vào toà nhà bên kia sân. Ánh mắt dừng một
chút, lại nhìn một chút cái viện bên trái chỉ cách nhau một bức tường... Như hắn
nhớ không lầm, hình như lúc nãy Tuế Hành
Chu tiến về cái viện ở bên trái?! Không cần soi gương đều biết, nụ cười chưa kịp
thành hình thì đã biến mất.
Tác giả có lời muốn nói: Hạ Uyên: excuse meo? ?
? Này ai an bài số phòng? ! Ác tha! Hạ lưu! Tục khí!